Năm lần bảy lượt hoãn lên hoãn xuống, lần này tớ quyết tâm đi Cô Tô cho bằng được dù xem dự báo thấy mưa bão, dù có mấy người đi.
Sáng sớm, tớ lên tàu khách đi Cô Tô từ cảng Cái Rồng – Vân Đồn. Tàu hôm nay vắng, tớ có cả một cái ghế để có thể nằm ngồi ngả ngớn. Trời Vân Đồn rực lên trong ánh bình minh, thuyền và người tấp nập mua bán, không khí sực nức mùi cá và mùi mằn mặn của biển. Lâu lắm rồi mới ngửi cái mùi này nên tớ thích, báo hiệu những chuỗi ngày nghỉ ngơi thật sự. Trời nắng to rồi đột ngột mưa rào, không khí mát mẻ dễ chịu. Cơn mưa buổi sớm sau đó để lại một bầu trời xanh dịu dàng, biển ánh lên màu ngọc dưới cái nắng vàng ruộm. Khung cảnh vịnh Bái Tử Long lúc này mịn màng và êm ái như ru, đẹp như tranh vẽ.
Tàu chạy trên vịnh rù rù êm ả, thế nhưng ra đến biển thì đột ngột lắc lư tròng trành dữ dội. Vài người trên tàu bắt đầu khó chịu. Tớ không thích nhìn cảnh này và không thích ở trong cái không khí ngột ngạt này nên chạy ra mạn tàu ngắm trời đất. Ra đến biển, sóng to và gằn dữ, đập vào mạn tàu tung bọt trắng xoá, bắn tung toé lên người. Thế nhưng cảnh thì vẫn đẹp vô cùng. Biển xanh mênh mang hút tầm mắt, mây trắng xốp một vốc to đùng, lờ lờ cạnh mặt nước. Lắc một hồi tớ cũng mệt mệt, lại chạy vào tàu oánh một giấc. Lúc tỉnh dậy thì tàu sắp cập bến Cô Tô rồi.
Cầu cảng tấp nập cánh xe ôm, những người bán rong chờ tàu đến, nhốn nháo cũng không kém gì các bến xe ở Hà Nội. Trên đảo có một cái taxi Zace 7 chỗ và 1 xe 16s, còn lại thì có thể di chuyển bằng xe máy, xe đạp hay công nông. Trời Cô Tô lúc này hơi ảm đạm, mây vần vũ báo hiệu sắp mưa. Mà đúng là mưa thật, mưa ào ào đến quá trưa. Tớ thấy thế thì hơi chán ngán nhưng may thay sau đó trời lại nắng ráo và xanh, biển lại lấp lánh nắng và xanh.
Tớ và đứa bạn sướng quá mượn ngay nhà ăn Uý Thanh 2 cái xe đạp, rồi cong mông è lưng đạp tầm 8km để đến bãi Vàn Chải. Đạp xe ở Cô Tô là một điều thú vị rất đáng thử, con đường nhỏ quanh quanh, hơi hilly một chút, nhưng bù lại cảnh đẹp, không khí dễ chịu, ít nhất cũng đỡ tốn 100k cho xe ôm đi về + công chờ.
Biển Vàn Chải trong vắt, thuỷ triều lên nên bãi cát ngắn ngủn, tuy thế bờ biển thoai thoải, ra xa mà vẫn chỉ ngập đến ngực. Bọn tớ bơi bơi chán chê, rồi nằm khểnh lên bờ ăn uống cho béo ú ra, xong lại cong mông đạp xe về.
Về đến nhà khách uỷ ban, chúng tớ lại thuê xe ôm đi Hải đăng ngắm nhật thực. Hải đăng Cô Tô mới hoàn thiện trong tuần trước, vẫn còn thơm mùi vôi vữa, năng lượng được lấy từ mặt trời trong hai cái bình ắc quy treo lơ lửng bên cạnh. Trên nóc hải đăng lúc này dây dợ lằng nhằng, được biết Viettel vừa lắp đặt xong. Túc trực nơi đây có tất cả 8 người, xung quanh các chú nuôi gà, trồng rau, nói chung cuộc sống thanh bình yên ả.
Trời ngả chiều,, hoàng hôn Cô Tô tím rực, rồi đỏ quạch, nhưng chả thấy nhật thực đâu. Tuy nhiên, trèo lên Hải đăng, phóng tầm mắt ra xa, hưởng cái không khí lồng lộng gió biển trong ánh hoàng hôn mới thấy thật tuyệt vời.
Hải đăng là nơi có thể bao quát toàn bộ đảo Cô Tô, cũng như nhìn thấy Cô Tô bé và đảo Thanh Lân. Ngoài nghề đánh cá, thì người dân Cô Tô còn làm nông nghiệp, những cánh đồng lúa đang lên, xanh rì cả một mảng đất. Chúng tớ đợi cho hoàng hôn buông dần rồi mới trèo xuống, cảm ơn những người trông hải đăng, rồi xuyên qua con đường ngoằn ngoèo bé xíu đi về thị trấn.
Tối Cô Tô, trời giăng đầy sao, và oi bức không thể tả. Đến 11h, điện cắt, tớ cứ vật lên vật xuống với cái nóng, không sao ngủ được. Tớ vò đầu bứt tai vì nóng, xong lôi chiếu ra ngoài ban công nằm vật ra. Dễ chịu hơn một chút, nhưng muỗi nhiều như trấu và vẫn oi ả, trời đất im lặng như tờ, tuyệt nhiên không có một cơn gió. Tớ cứ chập chờn cả đêm, sáng hôm sau mặt mày phờ phạc vì mất ngủ.
Chúng tớ quay ngược trở lại và đi Vàn Chải. Vàn Chải lúc này mới hiện nguyên vẻ đẹp của mình. Bãi cát dài rộng lớn, và biển thì xanh trong như ngọc. Vàn Chải làm tớ nhớ đến Côn Đảo, nước ở đây cũng trong veo như thế này, cũng xanh dìu dịu màu ngọc thế này. Chúng tớ tắm biển thoả thuê, phơi nắng cho đen thui, rồi phè phỡn nằm nghe nhạc, ăn nai khô uống rượu, cảm thấy relax kinh khủng.
Chiều, chúng tớ ra Hồng Vàn tắm biển. Bãi Hồng Vàn dài hơn bãi Vàn Chải rất nhiều, biển cũng xanh đẹp kinh khủng, nhưng dốc hơn. Hồng Vàn lặng như một cái bể bơi, tuy nhiên chúng tớ chỉ dám bơi gần bờ vì biển rất dốc. Bãi Hồng Vàn có hàng phi lao chạy dài theo bờ biển, thỉnh thoảng điểm xuyết bởi những cây rau muống biển, khung cảnh phải nói là tuyệt vời. Nếu như ở Vàn Chải không có chỗ râm mát để ngả ngớn thì ở đây có thể dễ dàng tìm thấy. Tớ tắm biển xong nằm dưới tán cây mát, nghe nhạc, ăn vặt trong cái gió nhẹ nhàng, thấy thật tiếc vì mai đã phải về HN, ăn chơi ngắn ngủn quá.
Buổi tối, tớ join cùng nhóm của vuthanhminh làm BBQ bên bờ biển. Các bạn này thuộc nhóm leo Fan vừa rồi do bạn Minh làm guide, rất thân thiện và dễ gần. Sau có thêm gần chục bạn làm ngân hàng nữa ra tham gia cùng, không khí trở nên xôm tụ. Chúng tớ trò chuyện tán phét đến tối khuya, rồi lục đục ra về.
Tối, lại một đêm kinh khủng nữa. Mất điện, hàng chục con người lại nghiến răng chịu muỗi cắn và chó sủa vác chiếu ra ngoài vìa hè nằm ngủ. Một giấc ngủ chập chờn trong tiếng vo ve của muỗi, sự ngứa ngáy và tiếng óc ách của một bầy chó. Phiêu chả kém gì ngủ bờ ngủ bụi cả. Hôm sau tớ lại phờ phạc.
Phải nói rằng Cô Tô là một nơi cực kỳ đáng để đi, và chắc chắn tớ sẽ còn trở lại. Tớ sẽ chỉ có cả ngày ngả ngớn ở Hồng Vàn và Vàn Chải thôi, tớ lại đang mơ như thế.
Him Purple (Theo sushi – phuot.vn)